Tôi yêu em..yêu em đến điên cuồng.
Người con gái có đôi mắt đẹp tựa như những vì tinh tú, lại đẹp tựa như
một vầng sao, đôi mắt đã để lại cho tôi hằng nhớ mong.
Em vẫn đẹp lắm, đẹp hoài, đẹp mãi như cái cách mà lần đầu tôi gặp em.
Em có nụ cười rạng rỡ, thích cái cách tôi mặc những bộ váy, lại thích
cái cách mà tôi cùng em nhảy múa dưới ánh trăng sáng.
Ngày ấy?! Em biết không?! Tôi lỡ chót yêu người con gái không khuynh
thành nhưng lại đẹp đến tàn lui.
Em thích múa, thích ballet, mỗi ngày dưới ánh cột đèn là em lại
múa,..em múa cho tôi xem.
Chỉ là! Đến một ngày em chợt biến mất, tôi lang thang khắp con phố
nhỏ, cứ thế tìm em khắp nơi, mọi nghẻo đường.
Không còn điệu múa ngày nào nữa, cũng không còn lại những lời tâm sự,
nụ cười.
Em biến mất rồi, hoàn toàn biến mất, mãi mãi không bao giờ tôi có thể
tìm được em nữa, giữa những vì tinh tú kia, có lẽ, một ngày nào đó, ta
sẽ lại nhảy múa dưới ánh trăng chứ..?
Vẻ Đẹp Của Sự Lụi Tàn