(...)
Màu trắng tuyết, rất trắng, một màu trắng vô tận không điểm tựa. Dì Tư cảm giác mình đang bị lạc ở một nơi nào đó, dì dần nhận thức ra nơi mình đang đứng là căn nhà mái ngói...
- Chuyện... chuyện này là sao?
Dì rảo bước xung quanh nhà, ngó nghiêng ngó dọc tìm thằng cháu của mình, chẳng biết nó đi đâu. Dì chợt nhớ khi nãy mình đang nằm trong bệnh viện mà bây giờ tại sao lại ở nhà? Nhiều câu hỏi xoay quanh trong tâm trí dì, với trí nhớ của người ở độ tuổi xấp xỉ năm mươi thì chuyện "quên đây nhớ đó" là điều rất mực bình thường.
Bỗng nhiên, vang vọng bên tai dì tiếng nói của một cậu bé:
- Mẹ, mẹ ơi, đưa con đi mua kẹo với!
- M... mẹ? Con là ai? Tại sao lại gọi cô là mẹ?
Dì Tư bất ngờ, chẳng biết đứa trẻ trước mặt mình là ai và không hiểu sao nó lại vào được đây. Câu trả lời sau đó của cậu bé lạ mặt đã khiến dì Tư phải suy ngẫm:
- Con là Tuấn đây, mẹ con dặn khi gặp cô phải gọi cô là mẹ vì sau này mẹ con đi làm ở xa nên cô là người chăm sóc cho con, có đúng vậy không ạ?
Cảm giác nghi ngờ, khó hiểu hiện đang lấn chiếm trong con người dì, Tuấn, Tuấn ư? Trước mặt dì là một cái ti vi nhỏ, dì bất chợt rùng mình trong màn kính đen, hình ảnh phản chiếu bên trong lại là dì lúc chỉ mới độ tuổi hai mươi bảy.
- Việc quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Này... con ơi, con là Tuấn thật đấy ư?
- Vâng đúng rồi ạ!
Dì Tư rơi những giọt mồ hôi, tai dì ong ong và đầu dì nhức nhối, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Dì nhớ lại lúc trước, khi còn nhỏ Tuấn toàn gọi dì là mẹ và hai dì cháu rất thân thiết với nhau, và sự yêu thương đấy thay đổi khi Tuấn trở thành một người hiểu chuyện.
Kỉ niệm không bao giờ quên đối với dì, đó là một kí ức vui vẻ. Dì Tư dần nhớ lại, trong thời gian ấy, Tuấn cũng nói với dì câu nói này:
- Con là Tuấn đây, mẹ con dặn khi gặp cô phải gọi cô là mẹ vì sau này mẹ con đi làm ở xa nên cô là người chăm sóc cho con, có đúng vậy không ạ?
Câu nói lặp lại nhiều lần trong tâm trí dì, từ "mẹ" được nhấn mạnh và tạo sự chú ý, dì không thể ngờ Tuấn lại gọi dì là mẹ, điều dì không hề ngờ đến, lúc ấy, dì cứ ngỡ đây là mơ.
- Con... con vừa gọi dì là gì?
- Dạ, mẹ ạ!
Dì Tư bật khóc, dì cảm thấy vô cùng thương chú bé này, từ tiếng gọi đó, dì tự hứa với mình rằng sẽ chăm sóc cho cậu bé ấy thật chu đáo và tốt nhất. Cho Tuấn đi học, luôn được vui vẻ, ăn ngon mặc đẹp và mọi việc dì đều làm tất. Dì tự nghĩ... chả lẽ, mình làm vậy là sai sao? Mình chỉ là vì thương thằng bé thôi mà? Trong tiếng khóc của dì, vừa chất chứa sự đâu đớn, vừa chất chứa sự uất ức và cảm giác tội lỗi, mặc dù dì biết Tuấn đã chết nhưng dì lại lật ngược sự việc và cho rằng đó chỉ là giả thuyết.
Bất chợt, như có cảm giác một bàn tay đang động vào tay dì, nó đang được cậu bé ấy nắm và dẫn dì đi đến một nơi phía trước, ở đấy có ánh sáng trắng, hướng đấy là trước cổng nhà, tại sao lại có vạt màu trắng chứ? Dần dần, hai người nắm tay nhau nhắm mặt lại và bước vào trong ánh sáng ấy, một cảm giác là lạ, dì thất thần cứ đi theo cậu bé...